Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

Mưa (tiếp theo và hết)

Lâm Anh Minh




Cơn mưa dẫn về đâu
... Một ngôi nhà khép cửa












(Trời Nhìn rỏ lại đi ..... ..em nè . quên rồi phải không?" Lúc nào
cũng chị Thuỷ ,Thu Ba ,minh Tâm ,Phương ,Hoàng ":: em trách . Trời đất sao đầu mình nghĩ một nơi , mà miệng thì nói một ngã )

.......Seattle hôm đó lại đổ mưa,mưa nhiều lắm ,mưa rỉ rã , mưa vắng lặng ,mưa dầm dề. Hạt mưa bắn vào kiếng xe , vào khung xe , vào trái tim của hai người vừa gặp gỡ..làm ướt ngập cả .....tâm hồn họ ,chứ không ngập đường đâu. Mẽo mà

Trong xe của em ,đúng là xe của dân gây mê .Em gọn gàng ngăn nắp chi tiết và thuận tiện như ...một bàn ....gây mê .Một cái Canule ,một mask và ballon nho nhỏ được trang trí lủng lẵng trên xe. Mùi nước hoa thoang thoảng mà em dùng ngày xưa , Lúc xưa sao thì giờ em vẫn nhẹ nhàng như vậy .Mình không dám hỏi em đang làm công việc gì ?Mộng ước ,tình yêu ,gia đình ,em đã bị đánh mất .Giờ chỉ còn lại cái nghề gây mê mà em thật sự giỏi ,thật đam mê ,??Liệu câu hỏi ngu ngu của mình có tạo thêm tổn thương cho em không Nếu.....? Mình không dám đường đột .,Không cần ngước nhìn qua gương chiếu hậu ,mình cũng biết cái bản mặt mình hiện giờ đang ngu lắm.

Thinh lặng chìm đắm không gian trong xe .Nhưng em không bật nhạc ,không gỏ ngón tay trên Vôlăng , không hát nho nhỏ .Có nghĩa là em muốn nói chuyện , không biết nội dung nhưng mình biết rất quan trọng vì em đang đắn đo ,đang suy nghĩ để nói ra ,em là vậy ,nhẹ nhàng và chín chắn .Xe chạy loanh quanh đường Cherry St, Columbia st ,Yesler way ......như vô định.

Thời gian như muốn kéo dài cuộc gặp gỡ ,dường như nó thông cảm ,Nó quấn quýt với cơn mưa ,rủ cơn mưa xuống chơi để cho hai người có một không gian gặp gỡ . Cã hai đang giành nói, giành kể về nhau , những kỉ niệm ,nhung nhớ ,mong ước trong cuộc đời .Họ ngồi trong xe nói năng lẩm cẩm đôi khi chỉ có một chủ đề mà lặp lại nhiều lần không chán .Giống những cơn mưa cứ nối tiếp nhau tại cái xứ mưa dầm bang Washington nầy

Uống Cà phê... to go của Starbucks giờ này mới thấy hay hay và ấm áp .Nó....cực ngon Văn hoá Mẽo là vậy đó uống cà phê .....trong xe



Thời gian qua kẽ tay
Làm khô những chiếc lá
Kỷ niệm trong tôi
...rơi
Như tiếng sỏi
Trong lòng giếng cạn.

Tôi xin trả lời câu em đã hỏi :-Quên em rồi sao?

Làm sao mà quên được em ,khi trái tim tôi vẫn còn đầy kỉ niệm , Tôi luôn nhớ .Những đêm em thức soạn bài , dưới đèn mổ em hướng dẫn tôi từng case bệnh .Em thầm mong tôi yêu cái nghề giống em ,nghề làm giảm đau cho người bệnh .Đáp lại tình yêu thuơng ,sự hy sinh và lòng mong mỏi của em Tôi đã khốn nạn rời xa em ,rời xa cái nghề gây mê mà em đeo đuổi , mang theo bao lời chỉ dạy , lời yêu thương đi mất, chỉ để lại cho em vết thương lòng mà không biết bao giờ mới liền sẹo. Em ạ dù cho không còn bên em nữa, không thể cùng em đi chung một ngành nghề ấy nhưng trong sâu thẳm trái tim tôi vẫn luôn nhớ về em, vẫn thầm mong em được hạnh phúc ., vẫn tôn vinh nghề gây mê và lúc nào tôi cũng tìm kiếm tài liệu và đọc về những thành tựu trong ngành đó .Âu đó cũng là duyên phận em ạ . Hăy tha thứ cho tôi .

Không có nhận xét nào: