Thứ Ba, 27 tháng 1, 2009

Chúc tết

Thơ chúc tết và "hình minh họa" của Nga

Thứ Hai, 5 tháng 1, 2009

Chuyện Phát Gạo & Mất Gạo


Mình coi bộ phim "Nử Bác Sĩ" chiếu trên đài VTV4 mà thấy ngậm ngùi cho thời sinh viên tụi mình quá. Sinh viên y khoa thời bây giờ bảnh bao, chưng diện đúng mốt. Lái xe cao phân khối, ăn uống nhà hàng sang trọng, bia bọt linh đình. Nhớ thời tụi mình tháng tháng vật lộn với gạo, với thực phẩm, với nhu yếu phẩm...Mình nhớ lại chuyện lảnh gạo, phát gạo ngày xưa thật nhiều. Và cả chuyện bịch gạo tội nghiệp của mình! Vì chủ nhân ngu ngốc mà phải bị bốc hơi thật oan uổng. Mình kể cho các bạn nghe nhé.

Mình chưa từng đi lảnh gạo cho tổ bao giờ nên không biết gạo được phát ở đâu. Chỉ biết tháng tháng anh Thanh hay Ngọ sẽ khệ nệ khiêng bịch gạo về phân phát. Lần đó không hiểu sao mình lại xung phong đi lảnh gạo cho cả tổ. Té ra gạo được phân phát từ phòng trệt (basement) của đại giảng đường. Mình đứng cầm bịch xếp hàng đợi tới phiên lảnh gạo cho tổ 29 trong hành lang vừa tối vừa nóng mà sốt ruột, người đông ghê lắm. Vừa ló mặt nhìn vô căn phòng chia gạo mình đả thấy bụi mù mịt. Căn phòng nhỏ có cái cửa sổ nhỏ tí, mùi gạo ngột ngạt, ánh sáng mờ mờ không rỏ. Gạo đổ tràn khắp sàn nhà, một bên đả được xới múc bớt nên ló sàn, một bên vẫn còn nhiều, nhô cao lên giửa phòng như một ngọn núi nho nhỏ. Trên "sườn núi" cào cào bới bới cho gạo vào bịch là một anh sinh viên cao to, mình nhớ anh này là bộ đội phuc viên (quên tên, hình như là lớp trửong lớp E thì phải). Ngồi chồm hổm bên cạnh là một bà sồn sồn tay cầm cây viết, tay cầm cuốn sổ ghi ghi chép chép. Anh chàng tay xúc gạo, tay banh miệng bao đổ vào, rồi khệ nệ xách lên bàn cân. Thêm gạo, cân, bớt gạo, cân. Đúng trọng lượng, xách xuống, ghi sổ, giao hàng. Người kế tiếp thò đầu vào đưa bao. Lại cào cào bới bới, xúc xúc cân cân... Làm một chặp anh ta mệt nên nghỉ tay, mình nổi máu anh hùng xung phong làm nhiệm vụ xúc gạo cân chia. Bà sồn sồn gật đầu đồng ý, thế là mình cũng nhảy vào cào cào bới bới, xúc xúc cân cân. Bụi bặm mịt mù, mồ hôi nhể nhại, quần áo đi học bây giờ đẩm ướt. Chật, thời buổi gạo châu củi quế, người hôi hám dơ dáy chút đỉnh cũng chẳng phiền ai. Có thực mới vực đuợc đạo. Bụng có no mới vo được chử chứ!

Mình làm xong thì mới biết khu này có nhiều tủ sắt (lockers), tiện lợi cho việc cất gạo ghê lắm, không cần phải na đi đâu cho cực thân. Nhìn thấy vài tủ sắt không có khóa nên để ý. Đem gạo ra chia cho tổ xong thì cũng sắp có tiết học, mình xách bịch gạo của mình trở lại basement ĐGĐ tìm chổ cất (có lẻ gạo tháng đó "ăn được" nên không bán) Mình nhớ rỏ ràng thấy một tủ sắt trống lổng bỏ không, không có ổ khóa. Mình nhận bịch gạo vào, lấy ổ khóa khóa lại, rồi bỏ đó đi học.

Hôm sau trở lại, tìm lại tủ sắt để đem gạo về thì tìm mãi không ra tủ nào. Rỏ ràng mình tra khóa ở tủ này, thế mà bây giờ không thấy ổ khóa quen thuộc đâu cả. Thấy mấy ổ khóa lạ hoắc. Mình tìm tới tìm lui, cố nhớ lại xem có phải tủ mình khóa hôm trứơc, bây giờ là tủ của người ta? Mắt có hoa không nhỉ? Hay ổ khóa này là của mình mà mình quên? Nhất định là tủ này mà, sao lại ổ khóa lạ quá?

Mình tò mò lấy chìa khóa tra vào mở thử. Ổ khóa bung ra cái cách gọn ơ. Nhưng hởi ôi, bịch gạo không cánh mà bay mất rồi, tủ sắt trống lổng. Có lẻ đây là tủ sắt của ai đó mà mình không hay, cắm dùi đại. Mình tiếc ngẩn ngơ, vừa giận kẻ nào mở được khóa trôm mất bịch gạo, vừa giận mình sao lười biếng không đem gạo về. Và sao ngu quá nửa, để gạo vào tay kẻ tham

Mãi sau này mình mới nghiệm ra, mấy cái tủ sắt đó đều đả có chủ. Còn mấy cái ổ khóa bán dọc đường thời đó chẳng phải là khóa, vì chìa nào mở cũng được. Chắc chủ tủ đả mở khóa mình bằng chìa của họ, lấy gạo, rồi tra ổ khóa họ vào, vất ổ khóa mình đi. Mình mở ổ khóa họ bằng chìa của mình, tủ trống trơn! (lô gíc quá rồi, phải không)

Thật là ngậm ngùi cho bịch gạo quá. Mình đả vô tình đem nó đi nhét vô tủ người ta, như thể tự đem gia tài triều cống cho kẻ địch. Hỏi làm sao còn, làm sao không bị bốc hơi mất tích cho đuợc? Tay nào tự dưng vớ được của bở trên trời rơi xuống chắc thấy sướng lắm. Chắc chắn là hắn đang cười hớn hở trong sự đau khổ của kẻ khác

Không biết giận ai, đành hậm hực giận mình. Nhưng thôi, kệ, của đi thay người. Coi như cúng cô hồn bịch gạo tháng đó vậy.

Không biết tháng này có ai bị bội thực... gạo không nhỉ? :-)

(chuyện kế: "Cơm bo bo và canh đại dương")

**
*