Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2009

Đạp Xe lên Dược

Kể chuyện gạo thóc ăn uống hơi nhiều, chuyển qua chuyện học một chút các bạn nhé. (ảnh minh họa lượm lặt trên mạng)

Mình học hành không nhiều như các bạn nhưng cũng có vài chuyện học kể cho vui. Năm thứ nhất học hóa vô cơ và làm lab ký sinh, tụi mình phải chạy tuốt lên khoa dược trên đường Đinh Tiên Hòang để thí nghiệm, vì khoa y không có lab cho môn này. Nghỉ lại cũng hơi lạ, cùng một trường ĐHYD nhưng lại thật xa nhau. Khoa y tận quận 5 Chợ Lớn, còn khoa dược lại tận sở thú. Những ngày ấy, mổi tuần một hay hai lần sau những tiết học buổi sáng, tụi mình tự động ra nhà xe, mỗi đứa một chiếc đạp xe đạp lên trường dược để làm thí nghiệm.

Trời nắng chang chang nhưng lúc đó sao không thấy nóng. Nhiều khi chưa kịp ăn trưa nhưng vẫn không thấy đói (chắc là có đói nhưng bây giờ quên mất rồi :) Một mình một ngựa đạp xe tà tà từ trừơng y dọc theo Hồng Bàng tới Nguyễn thị Minh Khai. Đạp tới hồ con rùa rồi quẹo phải qua Thống Nhất. Mình thích đi dọc những con đường này lắm, có lẻ vì nhiều bóng cây rợp mát. Đường xá rộng thênh thang, dọc đường mình nhớ 2 thứ: các chai xăng vàng vàng dựng sát lề đường khắp nơi, và hình như ở mổi góc đuờng đều có người thợ sưa xe đạp ngồi chờ. Thửa ấy xăng khan hiếm lắm nên ít xe máy chạy ngòai đuờng, xe hơi thì ít hơn nửa, lâu lâu mới thấy một chiếc. Mình có thể chắc chắn là người ngồi trên chiếc xe đó phải là cán bộ nhà nước. Tư nhân mấy ai có xe hơi thời bao cấp chứ. Có cũng không dám lái. Mấy lần đổi tiền, "đánh tư bản" thì tư nhân dù còn xe hơi chắc cũng chỉ đắp chiếu nằm ụ đâu đó. Đa số là xe đạp, xe xích lô, xe ba gác, và những chiếc xe đò mà tài xế lơ xe là những "đại gia" ăn xài có tiếng thời ấy.

Mình lạc đề rồi. Kể chuyện thời bao cấp ấy chắc kể hòai không hết. Trở lại chuyện học hành thời bao cấp nhen. Làm thí nghiệm ở khoa dược thật ra không có gì hấp dẫn cả. Cũng chỉ pi pét, ống nghiệm, hóa chất. Một giọt này hai giọt nọ, trộn tới trộn lui, coi màu thay đổi...không có gì thú vị, chỉ có một sự cố mà mình vẫn còn nhớ. Hôm ấy lớp mình phải đi bộ qua khoa vật lý (hay viện vật lý gì đó) cách trường dược không xa. Trong phòng thí nghiệm tụi mình làm thí nghiệm gì mà phải xài lăng kính nhỏ xíu. Loay hoay thế nào mình làm nứt cái lăng kính. Thú thật có nứt hay không thì mình cũng không biết, nứt hồi nào mình cũng mù tịt. Mình không hay gì cả cho tới khi ông giảng viên tới giảng cho mình và nhìn thấy. Mình chẳng nhớ ông thầy la mắng ra sao, mình pha chế kể lại như thế này cho vui

"Tại sao lại làm bể lăng kính rồi?" ông ta hỏi
"Dạ, em không biết ạ"
"Không biết! chú có biết cả miền nam không còn chổ nào có lọai này không?"
"Dạ, em không biết"
"Chú có biết cái này bao nhiêu tiền không? "
"Dạ, em không ..."
"Tôi sẻ trừ tiền lương chú cho tới khi nào đủ thì thôi"
"Dạ, em..."

Thì ra là thế, mình đả làm hỏng vật quý của trường mất rồi. Thú thật mình cũng chẳng biết nó là cái gì mà hiếm quý đến nổi ông ta phải nổi giận đến thế. Mình đạp xe về mà trong lòng ngổn ngang, vừa lo sợ, vừa tin chắc mình không thể nào đền được cái lọai kính vô giá này. Làm sao mà đền nổi chứ. Có trừ hết lương cả năm trời cũng chẳng si nhê gì, lương có bao nhiêu đâu! Có nhịn ăn nhịn xài thì cũng chỉ vừa đủ để mua vài gói Samit là cùng! Chắc ông ấy chỉ dọa thôi. Mình tự trấn an như vậy.

Những ngày sau đó mình thật sự lo lắng. Cứ hồi hộp đợi xem ông thầy sẻ xử mình như thế nào. Chờ hòai cũng chẳng thấy chuyện gì xảy ra. Chẳng ai kêu gọi hay nhắc tới chuyện này cả. Tới bây giờ mình không biết có mình có làm hư cái lăng kính đó không? Cho dù có, có lẻ ông thầy biết chẳng thể đền thằng sinh viên nghèo kiết như mình nên thôi, cho qua phà luôn. Chắc là như vậy.

****
***
Vài hình ảnh khoa dược hôm nay