Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Một mối tình cảm động


Các bạn Y79Đ thân mến!
Thanh Hương đã in bài "Chung tình" đem đến chỗ bệnh viện Hương làm cho mọi người cùng đọc và để khoe là Hương có những người bạn tuyệt vời như vậy. Ai cũng nói chuyện tình thật như trong tiểu thuyết , nào ngờ đó là chuyện thật, mà nhân vật lại chính là bạn của chúng mình, là thành viên lớp Y79Đ.
Nếu các bạn được xem cuốn album Hoàng Tuấn và Quỳnh Mai mới chụp tại Vũng tàu kỳ này thì mới thật sự cảm động, mới thấy được tình yêu mà Hoàng Tuấn dành cho Quỳnh Mai sâu đậm cỡ nào. Tuấn nói là chụp trước để năm sau kỷ niệm 25 năm ngày cưới . Hình đẹp như vậy mà Quỳnh Mai không thấy, thật thương quá. Hương tin rằng Tuấn và QMai sẽ gặp mọi điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống.
Thanh Hương

Thứ Ba, 21 tháng 9, 2010

Ban oi! Cho minh hoi tham chút nhé! Bạn  có nhớ ai tên " Nguyễn Quốc Huy" quê ở Tiền Giang không? Học cùng khóa đó. Cảm ơn nhiều nhé!

Love story

Sent: Saturday, September 18, 2010 10:45 PM
Subject: Love story

Tôi vừa đọc được bài viết về chuyện của Tuấn trên blog của lớp mình. Một câu chuyện thật cảm động. Có lẽ tôi là người biết chuyện này sau cùng. Tại vì tôi không cùng tổ 25 với Tuấn và cũng không thân lắm, tôi cũng không hay tìm hiểu chuyện riêng của người khác. Đọc xong câu chuyện tôi thật sự cảm động và cảm phục. Một mối tình chung thủy sắt son và một ý chí vươn lên thật mãnh liệt. Bây giờ khi có điều kiện vật chất hai bạn TM không quên nghĩ đến những người còn khó khăn khác. Những người có tấm lòng như hai bạn chắc chắn sẽ gặp nhiều điều tốt đẹp trong tương lai. Chúc may mắn.

NHỚ MÃI BUỔI HỌP MẶT NGÀY 11/9 /2010 !


Các bạn thân mến ,
Buổi họp mặt đã 1 tuần rồi , đến bây giờ N mới có thể ngồi lại để tổng kết lại cho các bạn biết .
N rất hân hạnh và cảm ơn các bạn đã đến vùng xa xôi hẻo lánh để họp mặt và góp công góp của cho đợt khám từ thiện lần thứ 9 này
Đài đã tường thuật buổi  tối họp mặt rồi,  N báo báo buổi khám từ thiện nhé :
- ĐOÀN GỒM   :  Sinh viên Y79Đ tham dự : 38 ( anh Thái và Hoa đến trường chụp hình lưu niệm ) + 3 nàng dâu của Y79Đ thât hòa đồng và dễ thương  + 1 con gái + 4 người bạn thân của Y79Đ từ Mỹ và Úc về + 2 cử nhân phụ trách siêu âm + 1 hộ lý .
- TỔNG SỐ KHÁM : Nội : 220 - Nhi : 90 - Phụ khoa : 105  - Mắt : 152 - Siêu âm : 42 , và đặc biệt lần này có thử nước tiểu 10 thông số .
Kinh phí thuốc khoảng 15 triệu ( do các bạn đóng góp vừa hiện vật lẫn  hiện kim )

-500 phần quà do Tuấn tài trợ ( Khăn - Dầu gió - bàn chải đánh răng ) .
Chân thành cảm ơn bạn của Son, của Hưng chưa từng biết PKTT , chưa biết N , chỉ nghe tiếng thôi  mà đã có lòng đóng góp .
Niềm vui được nhân đôi phải khg các bạn ? vừa họp mặt cả lớp vui chơi vừa khám bệnh giúp người nghèo , thật là ý  nghĩa .
Ngoài các bạn " dziệt kiều " ở xa nhất , còn Anh Khuê và Xuân Tùng không quảng đường xá xa xôi về họp mặt thât là vui ,và  các bạn ở tỉnh như " anh Mộng , Cúc và Ngọc Loan dù quá bận  rộn chuyện gia đình vẫn có mặt .
Các bạn  vắng mặt lần này ơi !
Các bạn có biết lớp mình có 2 MC nổi tiếng : Nguyễn Ngọc Nghệ ( Hoàng Tuấn ) và Nguyễn Cao Kỳ Cục ( Minh Tâm ) đã điều khiển chương trình tối 11/9 thât là xuất sắc .Cảm ơn 2 MC rất nhiều , đã tạo không khí vui tươi sôi nổi .
Thật lấy làm tự hào lớp mình đã  tổ chức được buổi họp mặt đông đủ  và có nhiều nhân tài xuất hiện ( ngoài nghề nghiệp chuyên môn còn có thêm nghề tay trái nữa )   : có đến 3 nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp : Son , Tuấn , Hưng , số lượng hình chụp lên đến trên 2000 tấm ( các bạn chuẩn bị coi nhé )
Họp mặt lần này thật là đông đủ vui  và đầy  ý nghĩa , mong lần họp mặt sau vui hơn nữa và đông đủ hơn nữa các bạn nhé .
Hồng Nga

Thứ Năm, 16 tháng 9, 2010

Buổi họp mặt ( Đài)

Chao cac ban!
  Hom nay minh viet cho anh Kien vai hang de thong bao  chi tiet tinh hinh buoi hop mat lop vua qua. Trua 11/9. lop minh tap trung o san truong DH y duoc. Sau nhung man chao hoi lan nhau, ca bon keo vao bac thang cua sanh chinh de chup hinh. Bua do, tap trung duoc gan 40 nguoi( co nhung ban o duoi tinh chua len duoc), chup hinh nhieu kieu lam. Sau do, ca doan chia lam 2 xe de len duong ve Vinh Long. Len xe, cac ban duoc phuc vu an uong day du: banh mi cha lua, keo chocolate, banh bong lan..Thuc pham duoc tap trung o xe so 1 nen xe so 2 danh nhin doi, mai den Long An moi lien lac duoc va "nhuong com se ao" cho xe so 2 !
Tui minh ve nha Nga o Vinh long. Lan nay nha Nga duoc xay dung rong rai hon nen viec an nghi con thuan loi hon lan truoc du di dong hon.Gan 19:00,moi nguoi tap trung an toi va lien hoan van nghe.Lop minh to chuc lay y kien nen to chuc hop mat bao lau 1 lan? Cac ban " Dziet kieu" neu y kien 2 nam / lan. Cac ban VN de nghi 1 nam 2 lan vi so rang "tuoi tac da cao" , khong lo tan huong chac khong co nhieu co hoi!  :-). Kha nang 1 nam 1 lan doi voi cac ban VN la cao nhung cac ban "Dziet kieu" co le 2 nam / lan la hop ly hon.Moi nguoi tap trung hat karaoke thi. Ket qua giai nhat thuoc ve to 25, giai nhi la to 28. Dieu luu y la BGK 4 nguoi co 2 la o to 25. MC cung la 2 nguoi to 25 not!Gan khuya, Nga chieu dai mon tiet canh vit nen 2 chai ruou cua anh Kien co tac dung tot. Moi nguoi an tiet canh thoai mai vi khong so"Tao thao ruot" do co ruou manh diet vi trung!
Sang 12/9, tui minh to chuc kham benh. Chua co doan kham benh nao sang bang lop minh. BS va Dziet kieu tot nghiep o My nhu Tuan, Son, Thu Ba, Hung.. duoc phan cong di phat keo, qua banh va ...chup hinh. Truong khoa cap cuu BV Long An ( Mong) duoc do huyet ap. PGD BV Q.9( Thyn) lo phat thuoc....Anh Khue dung lam huong dan vien...Khong khi lam viec vui ve lam. Sau khi kham va phat thuoc xong, moi nguoi duoc chieu dai 1 bua no ne va tiep tuc uong tiep chai ruou cua anh Kien .Tui minh co dua rang, lan sau hop mat phai phan cong 1 ban Dziet kieu o lai de con gui qua cho cac ban ben nay( ha ha...).Doan len duong tro ve SG luc 17:30.
Nay gio noi chuyen choi thoi, anh Kien va cac ban nghe roi bo nhe.Hen cac ban lan hop mat toi ngay cang dong vui hon nhung lan truoc!

~~((-: Translation :-))~~~
 
Chào các bạn !
Hôm nay mình  viết  cho  anh  Kiên vài hàng để thông báo chi tiết tình hình buổi họp mặt lớp vừa qua . Trưa 11 /9,  lớp mình tập trung ở sân trường ĐH Y Dược . Sau những màn chào hỏi lẫn nhau , cả bọn kéo vào bậc thang của sảnh chính để chụp hình . Bữa đó , tập trung được gần 40 người ( có những bạn ở dưới tỉnh chưa lên được ), chụp hình nhiều kiểu lắm . Sau đó , cả đoàn chia làm 2 xe để lên đường về Vĩnh Long . Lên xe , các bạn được phục vụ ăn uống đầy đủ : bánh mì chả lụa , kẹo chocolate , bánh bông lan ..Thực phẩm được tập trung ở xe số 1 nên xe số 2 đành nhịn đói , mãi đến Long An mới liên lạc được và  "nhường cơm sẻ áo" cho xe số 2  !

Tụi mình về nhà Nga ở Vĩnh long . Lần nầy nhà Nga được xây dựng rộng rãi hơn nên việc an nghỉ còn thuận lợi hơn lần trước dù đi đông hơn . Gần 19 :00 ,mọi người tập trung ăn tối  và liên hoan văn nghệ .

Lớp mình tổ chức lấy ý kiến nên tổ chức họp mặt bao lâu 1 lần ? Các bạn  " Dziệt  kiều " nêu ý kiến 2 năm  / lần . Các bạn VN đề nghị 1 năm 2 lần vì sợ rằng  "tuổi tác đã cao ", không lo tận hưởng chắc không có nhiều cơ hội !  :-). Khả năng 1 năm 1 lần đối với các bạn VN là cao nhưng các bạn  "Dziệt kiều" có lẽ 2 năm  / lần là hợp lý hơn . Mọi người tập trung hát karaoke thi . Kết quả giải nhất thuộc về tổ 25 , giải nhì là tổ 28 . Điều lưu ý là BGK 4 người có 2 là ở tổ 25 . MC cũng là 2 người tổ 25 nốt ! Gần khuya , Nga chiêu đãi món tiết canh vịt nên 2 chai rượu của anh Kiên có tác dụng tốt . Mọi người ăn tiết canh thoải mái vì không sợ "Tào Tháo rượt " do có rượu mạnh  diệt vi trùng !

Sáng 12 /9 , tụi mình tổ chức khám bệnh . Chưa có đoàn khám bệnh nào sang bằng lớp mình . BS va Dziệt  kiều tốt nghiệp ở Mỹ như Tuấn , Son , Thu Ba , Hưng .. được phân công đi phát kẹo , quà bánh và  ...chụp hình . Trưởng khoa cấp cứu BV Long An  ( Mộng ) được do huyết áp . PGD BV Q .9 ( Thỵn ) lo phát thuốc ....Anh Khuê dùng làm hướng dẫn viên ...Không khí làm việc vui vẽ  lắm . Sau khi khám và phát thuốc xong , mọi người được chiêu  đãi  1 bữa no  nê và tiếp tục uống  tiếp chai rượu của anh Kiên  .Tụi mình có đùa rằng , lần sau họp mặt phải phân công 1 bạn Dziệt  kiều ở lại để còn gửi quà cho các bạn bên này ( ha ha ...). Đòan lên đường trở về SG lúc 17 :30 .

Nãy giờ nói chuyện chơi thôi , anh Kiên và các bạn nghe rồi bỏ nhé .Hẹn  các bạn  lần họp mặt tới ngày càng đông vui hơn những lần trước !



Buổi họp mặt ( Minh Tâm)

  (Hưng tạm thời post bài này lên blog, sẽ post hình sau các bạn nhé)

Các bạn thân mến,
Buổi họp mặt 11 - 12/09 vừa rồi rất thành công, với sự họp mặt của 38 bạn đến từ Mỹ, úc, và các tỉnh thành VN. Chưa kể dâu , rể và con cái...bạn bè.
Thật rất tiếc cho các bạn bận vịệc không tham dự được.
Tổ 25 chỉ có vắng anh Kiên và Vũ Minh Dzũng, Nhữ Hoa đến trường chụp ảnh chung cả lớp.. Anh Khuê lặn lội từ Kiên Giang đến trường Y chụp hình rồi cùng cả lớp đi Vĩnh Long.
Tổ 26 có 3 bạn tham dự là: N Mỹ, H Hòa, và anh Thành. Còn anh Thái đến chụp hình chung thôi.
Tổ 27 thì khá hơn với: Thu Ba, Thu hà, Mỹ Hạnh, Sinh,Sao Mai, Hoàng Yến
Tổ 28: Chất, Trinh, Thanh Hương, Đức Dũng,  Tùng, Tuyết Mai, Dức Hoàng, Thu Hương
Tổ 29 thì rất hùng hậu: Hồng Nga, Ngọc Loan, Thyn, Hoàng Lan, N Phan Hưng, Đ Viết Thanh, Mỹ Phương và Tuyết Mai.
Tổ 30: anh Mộng, Đài, Tuyết Hương, Phi Oanh và chị Cúc.
Đặc biệt có sự tham dự của Quỳnh Mai phu nhân của Hoàng Tuấn, Diễm phu nhân của Hưng và Loan phu nhân của Son. bé Ngọc con của Hoàng Lan và Kiều Oanh bạn của Thu Ba đến từ Úc.

Buồi Gala Diner rất hoành tráng, thân mật và đầy ắp tiếng cười. Các bạn vui chơi, hát Karaoke suốt đêm.
Kết quả cuộc thi tài ca hát: tổ 25 đoạt giải có người tham gia đông nhất.
Tổ 28 đoạt giải đồng đội thi hát hay.
Giải karaoke cá nhân hang I: X Tùng, Sao Mai, Minh Tâm,và Hoàng Tuấn
Giải II là Thu Ba.
Giải III: Lê Văn Hoàng, Đức Hoàng, anh Khuê.

Sáng 12 cả lớp tham gia khám bệnh với 90 BN nhi, # 200 BN nội, 150 Bn mắt, và # 100 BN phụ khoa.
Các BN đều được 3 phu nhân phát quà trong khi 2 nhà quay phim , chụp ảnh là Son và Hưng kịp thu lại những hình ảnh về buổi làm việc này.
Các bạn yên tâm, tất cả hình ảnh sẽ được nhiếp ảnh gia kỳ cựu Nguyễn Phan Hưng sắp xếp và in lại theo trình tự, rồi sẽ gửi cho chúng ta thưởng thức.

Hy vọng anh Kiên sẽ hài lòng với thông tin này.
 
Minh Tâm

http://picasaweb.google.com/100124227598797673929/HopMat31NamY79DSept201002?authkey=Gv1sRgCI-QuMHe6NPUNw#5516979402458731266

Thứ Ba, 14 tháng 9, 2010

Chung Tình

Chuyến đi từ thiện vừa qua có một hình ảnh thật đẹp. Có lẽ bạn bè chúng ta giờ ai cũng đã biết câu chuyện của một người bạn 31 năm xa cách nhưng vẫn không bao giờ quên bạn bè của những tháng ngày thóang qua năm ấy. 
Bạn bè xưa là thế, huống gì người bạn của cả một đời. Xin chia sẽ với các bạn câu chuyện đã đuợc đăng trên báo hải ngọai.
(Hưng)



Còn nhớ không em?

Trong câu chuyện 35 năm nhìn lại, chúng tôi ghi được biết bao nhiêu sự kiện và nhân vật. Tài liệu thì nhiều, với một chút chủ quan và tình cảm riêng tư, chỉ có thể viết lại một số hết sức hạn chế. Tuy nhiên cũng đủ thể hiện được những câu chuyện tiêu biểu qua nhiều lãnh vực. Những sinh hoạt cộng đồng, gương hy sinh, những giây phút bên nhau trong tình quê hương, trong tình bằng hữu và tình nghĩa đấu tranh. Nhưng xem đi xem lại, chúng tôi còn thiếu một đề tài rất quan trọng của cả một đoạn trường. Một đề tài vượt thời gian, vượt không gian, vượt biên giới của thù nghịch, ra ngoài khuôn khổ của chính trị. Ðó là chuyện tình. Vì vậy xin kể một chuyện tình rất bình dị, bắt đầu từ sân trường trung học Vũng Tàu qua đến đại học của một thành phố Sài Gòn đổi tên. Chuyện vượt biên bất thành, rồi 10 năm đợi chờ ODP. Câu chuyện một thanh niên xây dựng lại sự nghiệp bằng công việc bán vé số đầu đường ở Việt Nam cho đến lúc đi bỏ báo tại San Jose. Sau cùng, trở thành một chuyên gia có chút công danh và sự nghiệp trên quê hương mới. Nhưng điều quan trọng nhất là trước sau anh chỉ có một mối tình. Một gia đình biết bao nhiêu nghịch cảnh. Một gia đình bất toàn vẫn còn mang nặng khó khăn có thể cho đến lúc mãn chiều xế bóng. Một mối tình học trò đầy thử thách nhưng luôn luôn lạc quan và sau cùng phải được gọi là hết sức chung thủy.

Phải chăng trong suốt cuộc chiến Việt Nam hơn 20 năm cộng với 30 năm hậu chiến tù đày, di tản, tỵ nạn, chúng ta thường quên trong văn tự Việt Nam vẫn còn hai chữ chung tình.

Sau 35 nhìn lại, xin gởi đến quý vị câu chuyện tình:
Em còn nhớ hay em đã quên. Luôn luôn anh vẫn là kẻ chung tình.


Ðôi mắt huyền diệu
Chuyện rất giản dị và gần gũi với cuộc sống của chúng ta. Mở trang quảng cáo của một văn phòng nha sĩ trên Việt Tribune chúng ta thường thấy hình màu của một phụ nữ với hàm răng xinh đẹp. Nhưng ai cũng cho rằng đôi mắt của cô mới thật huyền diệu. Chính người chồng bác sĩ nha khoa đã đem hết tài nghề của một thời chụp hình dạo trên bãi biển Vũng Tàu để tô điểm bức hình quảng cáo cho văn phòng của mình. Đôi mắt đẹp đẽ và huyền diệu của người vợ bây giờ thực sự chỉ nhìn thấy những hình ảnh rất mờ nhạt của cuộc đời. Mãi mãi cô chỉ còn ghi nhận được chân dung lần cuối của người chồng vào đầu thập niên 90.
Suốt 20 năm qua, từ lúc gia đình đến San Jose, cô chỉ còn nghe mỗi ngày tiếng nói của anh với hình ảnh của người yêu lờ mờ sương khói. Cô không phải là người khiếm thị từ lúc sơ sinh. Phải sau 2 năm đại học, sống với tình yêu rồi mắt cô mờ dần và trong tim không còn hình ảnh của ai khác nữa. Chỉ còn hình ảnh một người. Khi mới bước chân vào đại học, Mai đã cảm thấy đôi mắt mang mầm bệnh, nhưng vẫn còn hy vọng ở nền y khoa tiến bộ. Vẫn cố gắng theo học đồng thời tìm hết cách chữa bệnh. Cô sống trong hy vọng và sống với tình yêu.


Mối tình học trò, mối tình sinh viên
Sinh trưởng ở Vũng Tàu và cùng học một trường trung học, thời kỳ 60-70 lúc đó là trường công duy nhất. Công Huyền Tôn Nữ Quỳnh Mai là nữ sinh xuất sắc nhất trường. Trong khi đó cậu Nguyễn Hoàng Tuấn, trong tuổi thiếu niên suốt ngày ham vui với biển xanh và sân cỏ nhưng vẫn nổi tiếng học giỏi trong ph,ía nam sinh.

Khi lên lớp 10 cho đến lớp 12 thì nam nữ học chung. Tuấn bắt đầu để ý đến Quỳnh Mai. Cô Mai có chiếc xe đạp để đi học. Bài ca tình yêu học trò thường hát ngày nay đã rất hợp với câu chuyện tình ngày xưa. Hoa Phượng nở đầy trời Vũng Tàu. “Chiếc giỏ xe chở đầy hoa Phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu”. Một tấm hình cô học trò bé nhỏ dừng xe trò chuyện với bạn trai ốm yếu tong teo, ngày nay đã trở thành di sản quý báu của tình yêu.
Khi cả hai trưởng thành, qua thời trung học 75 là lúc miền Nam đổi đời.




Quỳnh Mai, trái, và Nguyễn Hoàng Tuấn 
thuở yêu nhau thời Trung học tại Vũng Tàu, Việt Nam.
PHOTO GIA ĐÌNH

Năm 1979 là khúc quanh của cuộc đời đôi bạn. Con đường vào đại học Sài Gòn hết sức chông gai, cả miền Nam ai cũng biết câu chuyện học tài, thi lý lịch. Quỳnh Mai thi vào đại học tổng hợp. Tuấn thi vào y khoa. Ðối với Tuấn đây là kỳ thi sống chết, vì anh đã có giấy gọi đi nghĩa vụ. Con đường khổ nạn qua Campuchia đã mở rộng. Cả 2 gia đình đều không có liên hệ cách mạng nhưng cũng chỉ là thường dân nên lý lịch vẫn được coi là nhẹ. Vấn đề là bài thi phải hết sức xuất sắc. May mắn, cả hai đều được tuyển.[ Xin cắt 4 câu ở đây vì lý do riêng của người đăng bài] 

Trước ngày đôi trẻ lên đường vào đại học, anh Tuấn chính thức tỏ tình với Quỳnh Mai. Dưới mây trời Vũng Tàu 1979, lời hẹn ước đưa ra. Ðôi ta thề yêu nhau trọn đời. “Yêu ai, yêu cả một đời.”
Tiếp theo 2 năm đại học, so với tuổi trẻ khác cuộc sống của Quỳnh Mai và Tuấn vẫn còn có thể vượt qua những khó khăn về vật chất và tinh thần trong chế độ mới. Tuy có vất vả nhưng vẫn chưa phải là nỗi đau thương chính của câu chuyện tình.

Khi đôi mắt của Quỳnh Mai cứ mờ dần và cô không còn khả năng học tiếp. Mai không nhìn thấy chữ trên bảng và đi xe đạp thường bị tai nạn. Cặp mắt trong sáng linh động, nhưng thực sự cô không còn nhìn thấy gì nữa, nhất là vào buổi tối. Cuộc sống bắt đầu đi vào con đường chỉ thấy đêm dài một đời. Cả nhà tìm hết cách chữa bệnh nhưng tại Việt Nam vào thời đó kết quả vô phương. Sau cùng chỉ còn một con đường duy nhất. Tuấn dẫn Quỳnh Mai bỏ học để vượt biên. Mục đích thực sự của chuyến đi không phải là tìm tự do mà là đi tìm ánh sáng cho người yêu. Hy vọng vào nền y khoa tại Hoa Kỳ.

Chuyến vượt biên thất bại. Tất cả đều bị bắt. Quỳnh Mai vì khiếm thị nên được thả. Tuấn bị tù 6 tháng. Cả hai chấm dứt cuộc đời sinh viên. Ðặc biệt đối với Tuấn, giấc mơ tốt nghiệp y khoa tan tành. Hai người trở lại Vũng Tàu chật vật với cuộc sống ngày càng khó khăn. Quỳnh Mai cố gắng kèm trẻ học Anh văn với cặp mắt khi tỏ khi mờ. Tuấn bắt đầu đi bán vé số qua ngày.

Mọi người vẫn còn nhớ năm 79 cả Vũng Tàu chỉ có hai người đậu vào y khoa Sài Gòn. Radio đọc tên cậu Tuấn khắp xóm, gia đình hết sức tự hào. Vì vậy có tin Tuấn bị tù, gia đình và bạn bè ai cũng cho rằng bỏ trường y khoa đầy hứa hẹn để đưa người yêu khiếm thị vượt biên là một quyết định nhầm lẫn
Nhưng làm sao cắt nghĩa được tình yêu.

Ông Trời ngó lại
Nhưng Tuấn không phải bán vé số suốt đời. Với số tiền dành dụm, anh mua chịu được 1 máy ảnh và trở thành anh chàng chụp hình dạo ở bãi biển cho các du khách bắt đầu trở lại Việt Nam.
Nghề lại dạy nghề, Tuấn tìm cách làm phòng tối rửa hình và cuộc sống vươn lên từ đó. Khi bắt đầu có đồng ra đồng vào, Tuấn vẫn còn nhớ đến lời hẹn ước với cô Quỳnh Mai và cả hai bắt đầu xây dựng gia đình. Lễ hỏi và lễ cưới của anh chàng chụp hình với bộ hình kỷ niệm còn đầy đủ. Rồi đứa con trai đầu tiên ra đời. Cô vợ trẻ sống bên chồng, nương tựa vào anh đủ cả nghĩa đen và nghĩa bóng.

Vì quá thất vọng với chuyện vượt biên nên cả 2 phía gia đình đều trông cậy vào hồ sơ đoàn tụ do các anh chị bảo lãnh. Sau 10 năm chờ đợi, 1990 anh thợ chụp hình Vũng Tàu đem vợ con qua Mỹ và định cư tại San Jose. Bà con ODP ai mà chẳng biết, diện này là diện mồ côi, chính phủ dứt khoát bắt phải 5 năm tự túc. Gia đình chỉ có thẻ Medicare, bông sữa và một phần Food stamp. Anh chàng Tuấn lúc đó đã 30 tuổi, Anh ngữ vẫn ở trình độ ESL, giấc mơ học bác sĩ vẫn còn khi ẩn khi hiện. Nhưng đối diện thực tế nên vẫn phải tìm đường lao động nuôi gia đình. Một mặt vẫn tìm cách cho vợ đi chữa bệnh, mặt khác phải tìm cách sinh tồn.
Những ngày đầu tại Cali, Tuấn làm đủ mọi nghề. Từ Tacco Bell cho đến Assembly. Có những buổi sáng sớm lại còn chạy thêm 1 “Rao” báo Mercury News. Quỳnh Mai vẫn còn nhớ rằng nửa khuya Tuấn đi bỏ báo rồi về ngủ lại một lát, tiếp theo là một ngày dài vừa đi học, vưà đi làm. Cô rất buồn là không giúp gì được cho chồng. Ðứa con gái thứ nhì ra đời, nhưng cháu lại có bệnh chậm phát triển, không được như đứa con trai đầu lòng, hết sức thông minh và chăm chỉ. Với hoàn cảnh khó khăn đủ mọi bề, anh Tuấn cố chịu đựng để tìm đường vươn lên. Sau những năm đầu vất vả, gia đình được chính phủ cho trợ cấp. Các cán sự Việt Nam thông cảm, Nguyễn Hoàng Tuấn quyết tâm theo đuổi con đường đại học. Nhưng biết giới hạn của cá nhân và gia đình, Tuấn theo học nha khoa dù sao cũng đỡ vất vả hơn ngành y.

Vào đại học là anh phải bỏ lại “Rao” báo, từ giã Tacco Bell và rất hân hoan khi được tin bị lay off từ hãng điện. Khó khăn mấy rồi cũng xong. Trong thời gian sinh viên, Tuấn vẫn còn sức sinh hoạt với cộng đồng. Anh là chủ tịch hội sinh viên Việt Nam tại Mission nhiệm kỳ 92-94 và đồng chủ tịch sinh viên liên trường 1994. Trong nhiệm vụ này anh đã phối hợp sinh viên tham gia Ði bộ cho thuyền nhân và gây quỹ cho trẻ em khuyết tật. Tuấn rất quen thuộc với sinh hoạt của Liên hội người Việt tại San Jose.

Năm 2001 sinh viên Nguyễn Hoàng Tuấn tốt nghiệp nha khoa bác sĩ tại UCLA và bắt đầu đi tìm việc làm. Xem lại cuộc đời của chàng trai Vũng Tàu, vất vả nhất là kỳ bán vé số ở Việt Nam cùng với những ngày mưa đi bỏ báo ở Hoa Kỳ.Trong đời anh trải qua bao nhiêu dâu bể, nhưng người yêu mãi mãi vẫn tình xưa nghĩa cũ.

Quỳnh Mai, trái, và Nguyễn Hoàng Tuấn ngày nay, 10 2009 tại Caribbean. 
PHOTO GIA ĐÌNH

Kẻ lông mày cho Triệu Minh
Thuở xưa, đọc chuyện Kim Dung nói đến tình yêu, bao nhiêu độc giả xúc động vì anh chàng Trương vô Kỵ nói rằng, phen nầy ta từ giã chốn giang hồ, về kẻ lông mày cho người yêu bé bỏng Triệu Minh.
Xem ra, chỉ là chuyện lãng mạn tô điểm cho tiểu thuyết thêm hương vị. Nhưng ở đây, nha sĩ Tuấn từ lúc đưa vợ qua Mỹ, anh vẫn là người chọn áo cho vợ, và thực sự lo trang điểm cho đến ngày nay. Không cần văn sĩ Kim Dung nhắc nhở, cậu Tuấn vẫn hằng ngày đóng vai Vô Kỵ để kẻ lông mày cho cô Triệu Minh gốc Huế, Công Huyền Tôn Nữ Quỳnh Mai. Sau khi y khoa Mỹ cũng bó tay không giúp được Quỳnh Mai, gia đình có cô con gái trưởng thành, xinh đẹp nhưng sao suốt ngày bi bô như trẻ thơ, người mẹ buồn cho phần số hẩm hiu nên thương khóc ngày đêm đã làm cho bệnh của đôi mắt càng thêm khép kín.

Ðôi khi bà con ta gặp anh chị trong những lần hội họp, nhìn người vợ vẫn tưởng chị thấy đươc mọi chuyện tinh tường. Nhưng sự thực thế giới đối với chị bây giờ luôn luôn mờ mờ nhân ảnh. Người ngoài không biết, ngạc nhiên khi thấy anh chị luôn luôn cặp kè sát bên nhau. Ðâu biết rằng anh mãi mãi là đôi mắt của em. Luôn phải bên nhau từng bước một. Khi Quỳnh Mai mất thị giác, trí nhớ bắt đầu phát triển nên anh giúp cô tiếp tục sống cuộc đời hữu dụng. Bằng một thái độ rất lạc quan, chấp nhận mọi nghịch cảnh, cùng với sự yểm trợ của đại gia đình, và tình sâu nghĩa nặng, Tuấn đã giúp Mai vượt qua mọi thử thách. Cô lên Radio đóng vai quảng bá cho văn phòng nha sĩ. Tiếng nói dịu dàng và thông quán các công việc của nha khoa đã lôi cuốn nhiều thính giả. Tuy nhiên đôi khi cũng có người không biết thấy cô có vẻ lạnh lùng. Quỳnh Mai nói rằng, con có thấy gì đâu mà cười với người ta.

Câu chuyện tình thầm lặng ở San Jose nhưng đã bắt đầu từ sân trường trung học Vũng Tầu, khi đôi bạn cùng chung ban toán. Anh làm lớp trưởng, em làm lớp phó. Mắt em vẫn trong như hồ thu, ghi mãi hình ảnh anh Tuấn gầy gò ốm yếu. Trong khi tâm sự chuyện gia đình, Tuấn luôn luôn nói rằng niềm hạnh phúc là lấy được Quỳnh Mai. Vợ cháu đã giúp chồng vươn tới ý nghĩa Chân Thiện Mỹ của con Người. Khổ hạnh bất toàn của một người là niềm đau chung của cả gia đình. Gia đình phải trở thành một đơn vị để cùng đứng bên nhau trong mọi hoàn cảnh. Tuy vậy, chính tinh thần lạc quan, pha với tính vui đùa nha sĩ Tuấn đã phàn nàn rằng:” Bác thấy không, ngày nay con đã khác thủa xưa. Không còn tang thương như lúc mới ở tù ra, đi bán vé số. Nhưng tiếc thay cô vợ không bao giờ thấy con đẹp trai.”

Bác xin nói với anh chị rằng. Chị không cần nhìn thấy rõ cuộc đời. Xin hãy giữ lại mãi mãi hình ảnh của tuổi 18 ở sân trường trung học. Có cậu học trò tên Nguyễn Hoàng Tuấn, ngập ngừng tỏ mối tình đầu. Trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, mối tình vẫn còn giữ mãi đến hôm nay. Không có điều gì trên thế gian này có thể so sánh được. Ðẹp trai hay đẹp lão rồi cũng qua đi. Danh vọng tiền tài cũng không phải là vĩnh cửu. Tình nghĩa chung thủy sẽ ở lại muôn đời.

Suốt 35 năm qua, cộng đồng của chúng ta đã có biết bao nhiêu danh từ đao to búa lớn đem ra sử dụng. Nhưng có hai chữ chẳng ai đụng tới. Bây giờ bác đem ra tặng hai cháu. Ðó là hai chữ Chung Tình.
[Trích Báo Giao Chỉ San Jose]